Kalama
Chúng sanh có 6 hạng:
- Cái hạng đầu tiên bạ đâu thích đó gọi là dục tánh.
- Cái hạng thứ hai là bất mãn tùm lum hết thì gọi là nộ tánh.
- Cái hạng thứ ba là nhớ chậm mà hiểu cũng dở thì gọi là độn tánh.
- Cái hạng thứ tư là lăng xăng, nay cái này, mai cái kia thì gọi là đãng tánh.
- Cái hạng thứ năm là đụng cái gì cũng tin hết, đụng đâu tin đó, tin cuồng, tin dại, tin si, tin khờ, thì gọi là mộ tánh.
- Cái hạng cuối cùng là cái ngon lành nhất: biết phân biệt thiện ác, luôn đi tới trong chánh pháp, và biết buông bỏ, đó là ngộ tánh.
Cái hạng thứ tư, đãng tánh, là lăng xăng, nay cái này, mai cái kia. Cái hạng này quan trọng lắm. Ở trong đám chúng ta nó đông như quân Nguyên. Bữa nay thì theo Thanh Hải vô thượng sư, ngày mốt á lô Làng Mai, bữa kia a lô Trúc Lâm Thanh Từ, bữa nọ a lô Thích Pháp Tiến. Đãng tánh là nay người này, mai người kia, là người không lập trường, không chủ kiến thì gọi là đãng tánh. Cái loại này nó nguy lắm, chủ yếu là mất thời gian. Bữa nay thì yoga, mai khí công, mốt thái cực quyền, bữa nọ là fitness, tập một hồi teo nhéo, từ chữ V xuôi thành V ngược. V ngược là sao? Hồi chưa tập thì ngực lớn eo nhỏ, tập lâu ngày ... ngực nhỏ eo lớn như tôi nè. Cho nên cái hạng đãng tánh là vậy đó.
Có một câu chuyện rất là đau, kể ra đây thì bà con hận lắm, nhưng không kể không được. Có một con chó nó ở kế bên hai cái chùa, mỗi ngày chùa A cúng ngọ lúc 11 giờ thì nó qua nó ăn một mớ, rồi chùa B cúng ngọ 11 giờ rưỡi nó qua nó ăn một mớ. Mà hai chùa nằm ở hai bên sông, thì cứ 11 giờ nó ăn bên đây, 11 giờ rưỡi nó nghe tiếng chuông nó bơi qua bên kia nó ăn. Xui nhằm bữa đó cúng Vu lan, hai chùa làm lễ cùng một lúc, cho nên nó đang ăn bên đây mấy miếng, nó nghe bên kia đánh chuông nó nghĩ chùa kia bự chắc ngon hơn bên đây, nó mới lội qua. Nó lội được nửa đường nó chực nhớ lại cái câu người ta nói "thấy vậy mà hỏng phải vậy", chưa chắc gì chùa lớn mà đồ ăn ngon, nó quay trở lại. Mà cứ nó nghe chuông bên đây, nó lại đổi ý giữa dòng, đổi qua đổi lại một hồi nó đuối nó chết. Câu chuyện đó nghe rất là vô duyên, rất là nhạt, nhưng thật ra nó chính là phản ánh cái bản chất của nhiều người trong chúng ta. Cả cuộc đời do dự, bâng khuâng. Đứng giữa hai dòng nước, chọn một dòng hay để nước trôi?
Chúng ta không có nhiều thời gian, quí vị biết mà, chúng ta không thể nào làm con chuột bạch cho người khác được. Thầy nào hay mình cũng nhào vô làm đệ tử, nắm áo, níu quần được một thời gian, chán theo ông khác. Cứ như vậy cái người thiệt thòi chính là mình bởi vì mình không có thời gian. Nói như vậy, tôi không hề có ý xúi các vị thờ tôi, cũng không có xúi các vị chết sống với ông sư phụ nào hết. Tôi chỉ đề nghị các vị cẩn thận một chút, chỉ vậy thôi.
Và tôi nói cái câu này bà con chắc phải suy nghĩ lại: Tại sao ăn uống thì mình rất là cẩn thận, sợ cholesterol, sợ cao máu, sợ dư đường, phải không? Mà tại sao đối với cái đầu của mình, mình lại dễ dãi là bạ đâu tin đó, là sao? Điều đó cho thấy là mình coi trọng vật chất hơn tinh thần, đúng không? Bởi vì đối với cái tấm thân trời ơi này nè, ăn uống rất là cẩn thận, nhưng mà tại sao đối với cái đầu của mình thì tại sao đụng đâu mình tin đó. Điều đó cho thấy là mình có vấn đề rất là nặng.
Cái lý do mà tôi chọn đặt cái tên Kalama cho thiền đường ở Miến Điện, nó có ý nghĩa đó là mỗi lần mà bà con nhắc tới cái tên đó bà con phải nhớ đến nội dung của bài kinh Kalama.
Quan sát ở cái chỗ đó thôi. Đừng có dễ dàng, nhẹ dạ, cả tin giao phó niềm tin của mình cho những cái mà nó có nhãn hiệu lấp lánh, lung linh và lộng lẫy. Thí dụ như cái này là của sư phụ gì đó rất là tiếng tăm, cái này được kinh điển ghi lại nhiều đời, cái này đã là truyền thống của dân tộc, của cộng đoàn, của xã hội, v.v...
Ngài nói rằng tất thảy những cái đó đều là những nhãn hiệu rất là nguy hiểm. Đa phần chúng ta chết trong nhãn hiệu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét