Ở đời có hai thứ hạnh phúc. Thứ nhất là càng tỉnh táo càng hạnh phúc. Và thứ hai, là phải có cái u mê mới hạnh phúc.
Cái hạnh phúc khi tỉnh táo là gì? Là luôn luôn chánh niệm tỉnh giác, biết rõ cái gì đang xảy đến trong thân, mình hoàn toàn sống trong sự kiểm soát. Nó an lạc lắm. Đó là thứ hạnh phúc đến từ sự tỉnh táo. Nhưng cũng có những thứ hạnh phúc đến từ sự u mê là sao? Nam nữ, ăn uống, đi du lịch, nói chung là những thứ hạnh phúc liên hệ đến hưởng thụ 5 dục thì đều cần có một tí u mê trong đó. Chứ nếu tỉnh quá thì không hay. Ví dụ như đi du lịch, phải có cái gì đó , ví dụ như đi biển Maldive, có đêm trăng, ngắm nhìn những cái nhà mái lá, 2 đứa tóc dài thơm thơm mùi Channel, rồi có mấy dải lụa mỏng mỏng, rồi có mùi trầm, mùi quế, nghe tiếng đàn xa xa, rồi rượu nhẹ, hoa hồng, nước ấm ... đại khái như vậy. Nó phải có cái khờ khờ thì nó mới đã ...
Cho nên trong Kinh mới nói thế này: Lúc thời Đức Phật Ca Diếp mãn giáo pháp. Mãn ở đây là người biết giáo lý không còn nhiều nữa. Giáo pháp mất bằng cách nào? Bằng cách những bài kinh, những giáo lý khó hiểu. Số người hiểu được ít dần ít dần. Đến lúc mở tủ kinh ra, người ta kiếm toàn là chuyện cổ tích để đọc không hà. Thì thời giáo pháp Đức Phật Ca Diếp sắp mất, có một ông vua đọc kinh sách mà không hiểu chữ Vô Minh nghĩa là cái gì. Vua mới hỏi ông lão thần uyên bác bậc nhất trong cung. Ông lão thần xin cho thời hạn để về tìm câu trả lời. Ông lão thần về bỏ ăn. Người con gái thấy người cha không vui bèn hỏi: "Cha có gì lo lắng, mấy ngày nay cứ thở dài hoài." Ông lão thần bèn nói lý do. Cô con gái nói: "Trời ơi, cha nói sớm sớm là khỏe quá rồi. Đêm nay con sẽ cho cha biết vô minh là gì."
Trong đầu ông hy vọng đó là một trong những cô hầu. Ông bước tới và đặt tay lên vai người con gái. Người con gái của ông mới quay lại và nói:
- Thưa cha, đó là vô minh đó cha. Cha biết đây là phòng của con mà.
Ông quan đáp:
- Không, trong cái váng vất của cơn say, với hương thơm, điệu nhạc và cái romantic của bầu không khí, Cha hy vọng đó không phải là con. Cha nghĩ cha với con ... làm sao mà được.
Cô con gái đáp:
- Không, thưa Cha. Đồng ý cha không biết. Cha xem có đứa hầu nào nó dám ngồi đây không? Phòng của con mà! Có nghĩa là trong lan man, cha mong rằng không phải là con, đúng không? Mà nếu là con thì cũng không sao, đúng không? Miễn là con 'say yes'. Thưa cha , đó là vô minh.
Vô minh có nghĩa là nó không có khả năng phân biệt được phải-quấy , thiện-ác, nên-không nên.
Cho nên tôi nói: hạnh phúc có 2 thứ. Một cái đến từ sự tỉnh táo, an lạc. An lạc là vì mình được sống trong sự kiểm soát. Thứ hai là những thứ hạnh phúc đến từ sự u mê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét