Thân hành niệm ở đây là quán 32 thể trược, gồm các thứ dơ uế trong và ngoài cơ thể. Bên ngoài là tóc, răng, móng, lông, da. Bên trong là mật đàm, máu mủ, mồ hôi, phân, nước tiểu, thực phẩm chưa tiêu hóa, thực phẩm vừa tiêu hóa xong còn nằm ở ruột già chờ ra. Từ trên xuống dưới. Rồi tất cả các lỗ khiếu của mình – lỗ ghèn, lỗ mũi, những gì rỉ chảy, bốc hơi ra nước, ra cái được ra. Mà hễ có cơ hội thì ra hết. Tôi giảng kiểu bóc tách, lột trần, quý vị rất khó chịu nhưng phải nói luôn. Cửu khiếu của mình, bất cứ chỗ nào nó bài tiết được là nó bài tiết, chỗ nhỏ nhất là chân lông, lớn nhất là miệng của mình. Chúng ta là bịch ni-lông, được túm trong nhiều bịch khác, tất cả các bịch đó đều bị lủng hết. Thì có 1 điều, bữa nào nó chảy re re là bị bệnh, như tiêu chảy, vã mồ hôi… Còn bữa nào khỏe thì nó rỉ rỉ. Mình tu là phải nói cho tan hoang huỵch tọec như vậy. Quán thân bất tịnh là quán như vậy đó.
Một món ăn ngon, đắt tiền như nấm đen của Pháp (truffe), mấy chục ngàn 1 kilo, được những thợ lành nghề nấu ngon lành, béo bở, đắt tiền, quý hiếm. Vậy mà khi mình nhai vào miệng rồi nhả ra, chính mình dòm còn thấy dơ chứ nói gì người khác.
Tôi nói 1 tỷ lần trong cái room này. Tại sao 1 cọng rơm, 1 tờ giấy, 1 chiếc lá khô rơi từ tầng 18 xuống đất mà không sao. Mà tại sao mình buông 1 cái chén từ độ cao 1.5m thì nó lại bể? Là bởi vì trọng lượng và thành phần cấu tạo của cái chén không cho phép nó chịu nổi rớt từ độ cao đó. Cấu tạo và chất liệu của cái chén khiến nó dễ bị tổn thương.
Những đề mục này Phật dạy cho mình, để biến mình thành cọng rơm, sợi tóc, tờ giấy, chiếc lá khô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét