Thứ Năm, 8 tháng 4, 2021

Ngon Lành

 


Mình nhìn cái bàn ăn của mình sẽ thấy đa phần là mình ăn cái mình thích. Bây giờ khá rồi là tại internet, rồi ti vi, rồi báo chí này nọ thì mình bắt đầu mới biết kiêng khem, chừng mực nầy nọ, sợ bịnh. Chớ còn đa phần trong chúng ta khi ăn toàn là kiếm cái ngon mà ăn, cái lành không quan trọng, mặc dù là mình nói đủ chữ là ngon lành. Một bữa ăn ngon lành nhưng mà thật ra là ngon thôi chứ lành là mình tính sau. Cái ngon là cái mình thích, còn lành là cái mình cần. Quý vị có hiểu cái đó không? Mỗi bữa ăn như vậy, nó gồm có hai phần ngon với lành; mà chúng ta đa phần là tập trung cái ngon nhiều hơn cái lành. Cái lành là đồ ăn sạch, rau sạch, nguồn sạch. Người mình đa phần là tập trung vô cái mình thích, tập trung vô cái ngon không hà, còn cái lành thì không để ý. Đó là nói về thức ăn, thực đơn trong mâm ăn. Thực đơn cũng vậy. Mình toàn là tập trung trong cái mình thích không hà còn cái mình cần thì nó hiếm, hiếm lắm.

Người Tàu có một câu rất là hay "phục dược bất như thực dược". Phục dược là uống thuốc, thực dược là ăn cái đồ có dược tính. Tàu họ nói "phục dược bất như thực dược" có nghĩa là "uống thuốc lúc bịnh không bằng ăn thuốc lúc mạnh". Nghĩa là ngay đời sống thường nhật mình phải biết cái gì mình cần để mình dộng nó vô mồm, vô mõm của mình, để mình ngừa trước. Ăn uống phải cẩn thận. Cái gì tốt cho gan, tốt cho thận, tốt cho phổi là mình quất vô chứ không phải chỉ vì nó ngon. Còn mình ăn đa phần là mình ăn toàn mấy cái mà cho đường nó tăng nè, huyết áp tăng nè, cholesterol tăng nè, phá gan, hại thận, quậy bao tử,... Mình ăn toàn đồ độc không.

Giống như cái ăn, cái nghe nó cũng quan trọng lắm. Vô số kiếp luân hồi mình nghe biết bao nhiêu thứ mà cái nghe nào mà nó có lợi cho mình, mình ngại nghe lắm, rất ngại. Nhìn chúng sanh mình thấy rõ ràng trong cái âm nhạc, nghệ thuật, khoa học, văn chương, nhiều lãnh vực trong đời sống, tất cả chúng ta chia làm hai phe. Tất cả chúng sanh gồm có trời, người, muông thú, đều nằm gọn trong hai phe. Phe một, quan tâm đến cái mình thích và phe hai, quan tâm đến cái mình cần. Mình đã nghe nhiều kiếp, mình nghe ba cái gì đâu không. Nhưng mà cái mình nghe để mà chỉnh sửa được cái con người của mình, nó nâng cấp được mình thì hiếm lắm. Cho nên nghe được lời thánh hiền đó chính là cái nghe vô thượng, lợi đắc vô thượng.

Lợi đắc là cái mình có được. Chúng ta có rất là nhiều thứ, do văn hóa, khuynh hướng tâm lý, môi trường sống, trình độ tâm thức, chúng ta tự cho mình sỡ hữu nhiều thứ. Lợi đắc ở đây tức là sỡ hữu: sỡ hữu nhan sắc, sở hữu kiến thức, bằng cấp, học vị, sở hữu tài sản, sở hữu uy tín, xã hội, sở hữu tình cảm giữa người này với người kia, cho mình, thí dụ như vậy. Chúng ta sở hữu nhiều cái, chúng ta sở đắc nhiều cái, nhưng mà cái sở đắc nào mà nó thuộc về thiện pháp, nó thuộc về đạo nghiệp giải thoát - sở đắc đó mới quí.

Thí dụ sở đắc tài sản. Tài sản nó có nhiều thứ lắm nhưng mà cái tài sản quý là thứ tài sản nào mà không bị lửa cháy, không bị nước cuốn, không bị người ta sang đoạt, không bị kẻ thừa tự lừa đảo. Cái này trong kinh nói chớ không phải tôi. Mình cả đời làm trâu, làm ngựa gây dựng tài sản cuối cùng thiên tai, nhân họa, kẻ thù, kẻ gian sang đoạt; mà đau nhất là cái kẻ thừa tự không xứng đáng vì cái tình thì mình nhắm mắt, nhắm mũi mình để lại cho nó trong khi trên đời này có bao nhiêu đối tượng, bao nhiêu cái xứng đáng hơn, đàng này dồn hết cho nó. Nói chung là cái gì mà có thể bị người thân, kẻ thù sang đoạt; cái gì mà còn có thể bị thiên tai, nhân họa chiếm mất cái đó không ngon, sở hữu cái đó chưa phê. Phải sở hữu cái gì mà cái quyền sở hữu nó lâu bền hơn.

(Trích bài giảng KTC.6.99 Khổ. Kalama xin tri ân bạn elteetee ghi chép)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét