Thứ Hai, 22 tháng 3, 2021

Vui & Thiện



HIỆN TẠI VUI & HIỆN TẠI THIỆN

Cái khổ gọn nhất ở đời này là già và chết, còn khổ chi li thì nhiều biết là bao nhiêu.
Một người có trí, nhìn người ta đi làm dâu là đã không muốn sanh tử rồi, nhìn cảnh mẹ góa con côi, người già cả neo đơn trời mưa gió lạnh lẽo phải đi buôn bán từng tờ vé số, từng cái bánh gai bánh cam trên đường là đã không muốn sinh tử. Nhìn một người già ho sù sụ trong bệnh viện không ai thăm nuôi, nhìn những gia tộc giàu sang phú quí nhưng bên trong chia năm xẻ bảy tan nát củi đậu nấu đậu mình cũng không muốn sinh tử. Một vị trời sung sướng có đầy đủ mọi thứ nhưng đứng trước giây phút sợ hãi sắp chết hào quang mờ đi, hoa tươi trên người héo, nghe trong người mệt mỏi, cảm thấy chục triệu năm trong đời không có chỗ dựa tinh thần, giờ không biết đi về đâu, chỉ nghĩ vậy cũng thấy sợ không muốn sinh tử.
Ai cũng muốn có một hiện tại vui, không ai thích một hiện tại thiện nhưng khi mọi sự đã là quá khứ, thì ai cũng muốn mình có một quá khứ thiện hơn là quá khứ vui. Bởi vì quá khứ thiện sẽ là hành lý để mình cầm đi, quá khứ vui qua rồi thì tẻ nhạt. Tôi có chút điều kiện để gặp gỡ một số người ngày xưa từng hét ra lửa lúc trước 75, khi vật đổi sao dời, bây giờ tuy có tuổi già nhàn hạ nhưng quá khứ đã là quá khứ, chỉ ngồi gặm nhấm dĩ vãng. Nhìn họ tôi nhớ lại những vị Sayadaw bên Miến Điện, tôi nghĩ nếu quá khứ của họ từ đó đến giờ là một Sayadaw thì đỡ biết bao nhiêu. Dù trước mắt nhìn đời của một người tu cũng mịt mù mơ hồ quá, ăn rồi ôm chồng lá bối học, chân không đi bát trời mưa lạnh lẽo, gai góc trên đường. Nhưng vài chục năm sau, khi cả hai bước vào giai đoạn cuối của cuộc đời thì mới thấy, giá như sáu mươi năm qua mình là một người tu hơn là sáu mươi năm chăn êm nệm ấm.
#NhậtKýChépBằngKinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét