Thứ Hai, 15 tháng 3, 2021

Hạnh hiếu của ngài Sariputta



HẠNH HIẾU CỦA NGÀI SARIPUTTA

Một lần buổi chiều đang ngồi trong hương thất giữa rừng, bằng thiên nhĩ ngài nghe tiếng nói: “Cho tôi vào gặp ngài, tôi là mẹ cũ của ngài kiếp xưa.” Đó là tiếng nói của một con ngạ quỷ. Tiếp theo là ngài nghe tiếng nói của các vị thọ thần hộ pháp: “Không, tôn giả đang nhập định, đừng làm phiền tôn giả, ngươi không thích hợp có mặt ở đây đâu.” Ngài nghe như vậy lập tức biết liền, ngài lên tiếng: “Hãy để bà ấy gặp ta, bà ấy là mẹ cũ của ta cách đây năm kiếp.” Khi ngài nói vậy, vị thọ thần tránh qua một bên. Con ngạ quỷ đó là một xác nữ, dị dạng khó nhìn, gầy ốm xanh xao. Ngạ quỷ nói: “Con đói khổ quá, người có thể cứu được con chỉ có mình ngài thôi. Ngài nổi tiếng có hạnh tri ân, con nghĩ là ngài cứu được con.” Trong kinh nói, một ông già hết pin, hết điện cúng cho ngài một vá cơm về sau đi tu không có ai nhận mà ngài nhận. Chư tăng hỏi vì sao ai cũng chê mà ngài nhận, ngài nói: “Tôi nhận vì hai lý do, thứ nhất tôi thấy ông này là đệ nhất biệt hạnh trong Thanh văn chứ không phải phàm. Thứ hai là thời ông còn mạnh khỏe có cúng cho tôi một vá cơm, nhờ vá cơm đó tôi được no một buổi bây giờ người ta không có chỗ dựa nương làm sao tôi làm sao đành lòng.” Vì vậy con ngạ quỷ nói chỉ có ngài cứu được vì ngài có hạnh tri ân. Ngài trả lời, được rồi ngày mai ta mới giúp được. Sáng hôm sau ngài đi bát, ngài lấy thực phẩm đem về cúng dường chư tăng. Nên nhớ ngài không còn gieo nghiệp thiện và nghiệp bất thiện nhưng ngài vẫn làm việc bố thí bằng tâm Duy tác của vị A-la-hán, làm không để lại quả báo, nhưng muốn hồi hướng bố thí thì chỉ có bố thí mới hồi hướng được. Vì vậy ngài đem cái mâm với bình bát thực phẩm về cúng dường cho Phật và chư tăng rồi họ hồi hướng cho người mẹ quá khứ. Trong vòng 3 giây, chưa đến giây thứ tư, thì Dạ Xoa lập tức sanh thiên trở lại thành một thiên nữ thiên kiều bá mị tuyệt sắc giai nhân hào quang chói lòa. Khi ngài 84 tuổi, theo thông lệ chư Phật ba đời, thì đệ nhất Thinh Văn phải Niết bàn trước bổn sư nên ngài vào lạy Phật rồi về suy nghĩ, bây giờ Rāhula đã tịch trên cõi Trời, Aññā Koṇḍañña đã tịch trong núi sâu với bầy voi rừng, còn ta tịch ở đâu, có một chỗ ta phải về đó là gặp mẹ lần cuối. Mẹ ta là mẹ của bảy vị La-Hán mà giờ này vẫn còn tà kiến. Ngài thấy rằng bà có duyên đắc Tu-đà-hoàn và người độ cho bà phải là ngài chứ không phải ai khác. Buổi chiều đó lạy Phật xong ngài trở về làng xưa. Mẹ ngài là một nữ đại gia triệu phú. Sau khi bà sắp xếp chỗ nghỉ đêm cho 500 tỳ kheo xong bà dọn riêng cái phòng của ngài Xá Lợi Phất mà bà vẫn để dành sẵn trong 84 năm qua từ ngày con bà bỏ nhà ra đi. Bà bây giờ đã 120 tuổi. Cứ quét dọn chưng hoa, thay rèm, thay nệm, chờ con 84 năm trời. Bây giờ con trở về bà vẫn dọn lại cho ngài căn phòng mà ngày xưa bà lâm bồn sanh ngài nơi đó. Chư thiên đế thích Phạm thiên xuống hầu, diện kiến. Trong kinh nói ngài bị kiết máu, hết bô này đem ra bô khác đem vào. Lúc rạng sáng bà mẹ hỏi sao suốt đêm phòng ngài cứ sáng lòa. Khi biết chuyện, bà nói: Trời đất, mẹ thờ Phạm thiên một đời mà sao giờ Phạm thiên xuống hầu con. Ngài không nói về ngài, ngài chỉ nói, mẹ tưởng tượng đi Phạm thiên mà xuống hầu tôi thì bậc đạo sư thì còn như thế nào nữa. Bà nghe hoan hỉ quá. Ngài thuyết cho bà nghe về Bốn Đế, lập tức bà đắc Tu-đà-hoàn. Khi đó ngài quay qua hỏi em ruột là ngài Cunda: “Bây giờ là canh mấy.” Ngài Cunda thưa: “Dạ canh cuối.” Ngài nói, các sư đệ nghe nè, mấy chục năm qua anh em sống với nhau, tôi có làm cái gì nói cái gì mà anh em không vui, hãy bỏ quá cho tôi. Bây giờ tôi đi. Và đây là câu nói cuối cùng, các hành là vô thường, ở lại tinh tấn, chớ có dễ ngươi. Nói xong tôn giả Xá Lợi Phất đệ nhất trí tuệ, người đứng sau bậc đạo sư đã lấy chéo y che mặt mình lại rồi nhập thiền, xuất sơ, nhập nhị xuất nhị, nhập tứ, nhiều lượt như vậy cuối cùng xuất khỏi tứ thiền lần cuối cùng, chấm dứt hơi thở và vĩnh viễn ra đi, địa cầu rung động. Đó là ngài, Nam mô đại hiếu Xá Lợi Phất là vậy. Bên Bắc Tông thì sửa lại là Mục Kiền Liên.
Còn ngài Mục Kiền Liên thì sao? Tại sao ngài Mục Kiền Liên bị người ta bằm như tương? Vì kiếp xưa ngài đã có một kiếp tiền thân sợ vợ, ngài nuôi cha mẹ già mù lòa mà cô vợ tánh tình trời ơi đất hỡi, không chỗ nào xài được. Cứ phải nuôi mẹ chồng cha chồng mù lòa, nàng khó chịu lắm. Bữa đó, ngài Mục Kiền Liên vắng nhà, cô vợ lấy cơm rải đầy nhà. Ngài Mục Kiền Liên về kêu trời. Cô vợ đổ thừa cho hai ông bà bày biện quăng ném làm cho cô phải dọn dẹp mệt đuối. Ngài Mục Kiền Liên nghe như vậy thương cô vợ quá bèn đem cha mẹ vào trong rừng và nói là đi chơi. Vào tới rừng thì ngài lấy khăn bịt miệng mình lại giả làm ăn cướp đánh đập hai ông bà. Hai ông bà mù đâu biết gì đâu, bị con đánh hết đòn này đòn khác mà còn kêu ông: Con chạy đi con kẻo bị cướp đánh chết! Có chỗ nói là đập hai ông bà chết, có chỗ nói là nghe thương quá đem về nuôi tiếp. Nhưng kiểu nào thì cũng là đại trọng nghiệp rồi, vì đó là hai đấng sanh thành đang sống trong từ vô lượng tâm, từ bi với mình mà, cho nên vì tội nghịch thiên bội địa đó ngài chết rồi bị đọa địa ngục, đời đời sanh ra là cứ bị chết thảm. Cuối cùng kiếp chót là vị La-Hán, đệ nhất thần thông, vậy mà cũng phải viên tịch kiểu không được đẹp lắm. Không hiểu vì đâu mà Bắc tông lại thay đổi nội dung, kể ngài thành Mục Liên đại hiếu, một vị lục thông mà khi thấy mẹ bị đọa lại đem cơm cho mẹ ăn. Một người học đạo sơ sơ là đã biết loài nào ăn thức ăn nấy. Ngạ quỷ làm sao ăn cơm của loài người. Cái lạ thứ hai là đã là vị La-Hán rồi mà còn khóc. Cái lạ thứ ba không biết cách làm sao để cứu mẹ, bèn chạy về hỏi Phật. Chứ còn bên Nam Tông thì kinh điển nói rất rõ ràng, vị lục thông thì chuyện đó làm gì không biết. Không biết lý do nào mà họ ém vụ ngài Xá Lợi Phất là đại trí đại hiếu, họ đẩy ngài xuống hàng ngô nghê ngốc nghếch, còn ngài Mục Kiền Liên thì đẩy ngược lại thế đại hiếu Mục Liên. Chỗ này để cho quí vị tự xét.
#KinhTăngChi. Phẩm Người Tối Thắng
#SưGiácNguyên giảng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét