KHÔNG NÊN SỐNG BUÔNG
LUNG
Ở một trình độ Giáo Pháp cao hơn, Ðức Phật
truyền dạy những thiện pháp của người hành thiền (yogàvacarakusala).
Hành giả (yogàvacara) là người tìm con đường thoát ra khỏi Tam Giới: Dục Giới
(kàmabhava), Sắc Giới (rùpabhava) và Vô Sắc Giới (arùpabhava). Hành giả cố gắng
trong mọi đường lối để ra khỏi vòng Tam Giới. Vị này có thể là một người nam,
một người nữ, một nhà sư, một sa di, một nữ tu sĩ hoặc một cư sĩ tại gia. Hành
giả giống như con chim hay con thú bị nhốt trong lồng, ngày đêm tìm cách thoát
thân. Chim trong lồng mổ tới mổ lui cái lồng, mổ như vậy hằng ngày với lòng ước
mong rằng có ngày sẽ được tự do.
Cùng thế ấy, người học Giáo Pháp đã thật sự theo con đường
Yogàvacara không bao giờ dễ duôi buông lung, sống lợi dưỡng. Hành giả cố gắng
không bám níu vào những thú vui vật chất mà người thế gian dường như thỏa thích
trong đó; trái lại, luôn luôn tìm con đường để lẩn thoát ra cho cái "lồng
thế gian". Hành giả dùng trí tuệ để quán chiếu đau khổ (dukkha) trong kiếp
sinh tồn và nhận thức rằng chính mình từ lâu đã tái sanh trở đi trở lại trong
quả đất này không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu đại kiếp, trong một vòng quanh
vô tận. Mỗi kiếp sống đều khác. Trong một vài kiếp, mình là người giàu có muôn
hộ, dư ăn, dư để và sống giữa những lạc thú dồi dào. Trong những kiếp khác,
mình chỉ là người nghèo đói vô vọng, sống nhờ cơm thừa canh cặn của người hảo
tâm. Khi quý vị cho người ăn xin vật gì hãy suy gẫm, nghĩ rằng chắc chắn trong
một tiền kiếp nào ta đã trải qua và chứng nghiệm cảnh nghèo nàn cơ cực, khốn
khổ như thế ấy và nào ai biết, trong một kiếp vị lai, nếu còn hờ hững buông
lung, ta sẽ còn trở lại những trạng thái khổ đau như vậy.
oo0oo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét