Thứ Ba, 22 tháng 6, 2021

Lý tưởng Ly Dục

 


LÝ TƯỞNG LY DỤC LÀ CAO NHẤT TRONG TẤT CẢ GIÁO THUYẾT.

Trên đời này trong tất cả giáo thuyết, trong tất cả giáo nghĩa, trong tất cả đường hướng lý luận học thuật chuyên môn, chuyên khoa, chuyên ngành. Trong tất cả mọi lãnh vực tri thức, tư tưởng, tâm linh, tinh thần của chúng sinh trong ba giới bốn loài thì không có cái gì mà nó hơn được lý tưởng ly dục. Vì cái lý tưởng nào cũng quẩn quanh trong tập đế - nguồn gốc đau khổ, chỉ có lời dạy ly dục của Chư Phật mới giúp ta lìa tập đế chấm dứt khổ.
Dầu cho các vị sống quẩn quanh trong sắc, thinh, khí, vị, xúc của 5 trần dục giới; hay là quý vị chìm sâu trong thiền định sắc giới, vô sắc giới, đến cái tầng cao nhất là phi tưởng phi phi tưởng. Các vị có là bác sĩ, kỹ sư, nhà ngôn ngữ học, nhà khảo cổ, nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, hay là cái giống gì tôi không cần biết. Hễ các vị không sống trong lý tưởng ly dục, không sống trong tinh thần ly dục, không có nhắm tới cứu cánh ly dục thì mình cũng đời đời quẩn quanh trong cái tập đế thôi. Cho nên Ngài dạy rằng: “Lời dạy tinh hoa của Chư Phật chính là nhắm đến cái lý tưởng ly dục - tức là lìa bỏ tham ái”.
Cho nên mình niệm Phật là mình niệm Thế Tôn là nhân vật số 1 trong tất cả chúng sinh. Thứ hai giáo pháp của Thế Tôn là số 1 trong tất cả các giáo pháp bởi vì cái lý tưởng cao nhất của giáo pháp chính là ly dục. Cái định nghĩa của vấn đề này nó cao lắm. Tôi nhắc lại 1 lần nữa là ai mà chưa thấy nguy hiểm của tham ái, còn có chỗ nắm níu thì dù có được gì trong chuyện tu hành hay sự nghiệp thế gian thì còn trong bể khổ. Tin tôi đi đó là sự thật tại vì 1 vị Tu-Đà-Hườn chuyện đầu tiên ngay giây phút đầu tiên đắc đạo là vị ấy lập tức có cái câu này trong đầu liền: "yaṃ kiñci samudayadhammaṃ, sabbantaṃ nirodhadhammaṃ". Bà con ghi copy cái câu này đem liệng lên google coi người ta nhắc đến trong bao nhiêu chỗ. Câu này có nghĩa "cái gì đã sinh ra thì phải bị mất đi". Nghĩa là vị Tu-Đà-Hườn cái câu đầu tiên mà nó bung ra, bật ra, nảy ra, chói loà trong lúc vị đó đắc đạo là câu này nè. Câu này tôi thuộc lòng là câu bùa nên copy câu này đem liệng lên google coi bác ấy nói cái gì mới thấy ghê.
Cho nên lý tưởng ly dục là nó sâu thẳm, chẳng những sâu thẳm mà nó còn là toàn bộ tinh hoa của Phật Pháp, của Chư Phật ba đời mười phương. Tôi nhắc lại 1 lần nữa tại sao lý tưởng ly dục được coi là cao nhất? Là vì tất cả phàm phu đụng đâu nắm đó, sanh ra trong đống phân thì coi đống phân là số 1. Sanh ra trong 1 cái xác thúi thì coi cái xác thúi đó là số 1. Sanh ra trong cái ống cống thì coi cái ống cống đó là số 1. Sanh ra trong cái đống rác thì coi cái đống rác đó là số 1. Tức là đụng đâu nắm đó. Rồi sinh ra làm hoàng tử thì thấy cái hoàng tử đó là số 1. Sanh ra làm đại gia thì thấy cái đại gia đó là số 1. Thậm chí sanh ra làm 1 cái bà ăn mày thì lớn lên cũng vẫn thấy cái đời sống ăn mày đó có cái gì đó để mình nắm níu. Phải thấy cái đó. Nói chung là kẻ phàm phu là sanh ra ở đời đụng đâu nắm đó, đụng đâu nắm đó. Mình muốn giải thoát thành thánh nhân không còn sanh tử nữa thì cái chuyện đầu tiên phải nhớ 2 điều:
1. Điều thứ nhất là mọi thứ do duyên mà có, có rồi phải mất. Phải nhớ luôn luôn như vậy.
2. Điều thứ hai là tất cả những gì ta có được đều là cái trạm dừng chứ không có cái gì đáng để ta phải đời đời kiếp kiếp nắm níu ghì chặt không buông. Bởi vì sao ta không nên nắm níu nó? Bởi vì có tới 1001 lý do.
• Thứ nhất ta nắm níu nó ta chỉ khổ thôi, bởi vì muốn giữ mà giữ không được thì ta chỉ khổ thôi.
• Thứ hai cho dù ta có giữ nó được trăm năm nó không có mất nhưng mà cũng phải có lúc ta bỏ nó mà ta đi. Tức là nó không bỏ ta thì ta cũng phải bỏ nó. Mình sanh ra trong một cái gia đình đại gia được bố để lại cho một toà lâu đài lộng lẫy bên bờ biển tuyệt đẹp rồi thì sao? Mình ăn học mình có bằng bác sĩ, mình có vợ, mình có con rồi thì sao? Mình sống cho tới 98 tuổi trong cái lâu đài đó rồi thì sao? Tới năm 99 thì mình cũng phải lăn ra mình chết, chứ không lẽ bây giờ quý vị muốn sống bao nhiêu? Tức là tôi cho quý vị một bối cảnh mà phải nói là tuyệt hảo đó. Tới năm 99 mà không chết thì 100, mà 100 không chết thì 101, 102, 103, cũng phải chết chứ. Chưa kể cái chuyện một ông cụ 99, 100 thì các vị biết ổng xê dịch trong toà lâu đài đó nó khổ cỡ nào? Đối với ông cụ lúc đó là chỉ cần có người đẩy xe lăn là ổng mừng rồi, nếu ổng chưa bị lẫn. Chứ còn sở hữu cái toà lâu đài đó đối với cái người trăm tuổi nó rất là vô duyên, một cái gì đó rất là bẽ bàng rất là mỉa mai.
Kinh Tăng Chi - IV. Phẩm Sumanà- Bài (I) (31) Sumanà , Con Gái Vua
👤Sư Giác Nguyên giảng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét