Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2022

Vu Lan Báo Hiếu



VU LAN BÁO HIẾU

Không hiểu vì đâu mà Bắc truyền họ lại thay đổi nội dung, họ lại biến Ngài thành Mục Liên đại hiếu, một vị lục thông mà khi thấy mẹ bị đọa lại đem cơm của loài người đến cho mẹ ăn. Một người học đạo sơ sơ cũng đã biết loài nào ăn thức ăn nấy, làm sao đem cơm của loài người bắt cho Ngạ Quỷ ăn. Cái lạ thứ hai là đã là vị La-Hán mà mẹ không ăn được Ngài bèn khóc. Cái lạ thứ ba không biết cách làm sao để cứu mẹ, bèn chạy về hỏi Phật.

Chứ còn bên Nam truyền thì kinh điển nói rất rõ ràng, có nghĩa là vị lục thông thì chuyện đó làm gì không biết. Không biết lý do nào mà họ ém vụ Ngài Xá Lợi Phất là đại trí đại hiếu, họ đẩy ngài xuống hàng ngô nghê ngốc nghếch, còn Ngài Mục Kiền Liên thì họ đẩy trở ngược lại thế đại hiếu Mục Liên. Chỗ này để cho quí vị tự xét.
VU LAN BÁO HIẾU
Nhiều người theo Phật giáo, cứ nhắc đến rằm tháng 7 âm lịch, họ lại nhớ đến ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu mà câu chuyện xoay quanh ngài Đại đệ tử Mục Kiền Liên – Mogallana.
Nhưng thật tế trong Đại tạng kinh nói rằng, người mà gương hiếu hạnh thực chất lại là ngài Xá Lợi Phất – Sariputta. Ngài Mục Kiền liên lại là đứa con bất hiếu trong tiền kiếp.
HẠNH HIẾU CỦA NGÀI XÁ LỢI PHẤT
ĐỘ MẸ LÀ NGẠ QUỶ 5 ĐỜI TRƯỚC
Có một lần buổi chiều Ngài Xá Lợi Phất đang ngồi trong hương thất giữa rừng, Ngài nghe tiếng nói bằng thiên nhĩ : “ Hãy cho tôi vào gặp Ngài tôi là mẹ cũ của Ngài kiếp xưa.” Đó là tiếng nói của một con ngạ quỷ.
Tiếp theo là Ngài nghe tiếng nói của các vị thọ thần hộ pháp , tứ đại hộ pháp của Ngài : “Không, tôn giả đang nhập định, đừng làm phiền tôn giả, ngươi không thích hợp có mặt ở đây đâu.” Ngài nghe như vậy lập tức biết liền, Ngài lên tiếng: “Hãy để bà ấy vào , bà ấy là mẹ cũ của ta cách đây năm kiếp , hãy để bà ấy gặp ta “ Khi Ngài lên tiếng như vậy thì vị thọ thần tránh qua một bên.
Con ngạ quỷ đó là một xác nữ, gầy ốm xanh xao dị dạng khó nhìn, Ngạ quỷ nói: “Con đói khổ quá, người có thể cứu được con chỉ có mình Ngài thôi. “ Ngài nổi tiếng là hạnh tri ân . Con quỷ nói : “ Chỉ có Ngài cứu được con “ Ngài trả lời, được rồi ngày mai ta mới giúp được.
Sáng hôm sau Ngài đi bát, ngài lấy thực phẩm đem về cúng dường chư tăng. Nên nhớ Ngài không còn gieo nghiệp thiện và nghiệp bất thiện nhưng Ngài vẫn làm việc bố thí bằng tâm Duy tác của vị A-La-Hán, làm không để lại quả báo, nhưng với sự Chú nguyện của Ngài muốn hồi hướng phước bố thí thì chỉ có bố thí mới hồi hướng được.
Cho nên Ngài đem cái mâm với bình bát thực phẩm về cúng dường cho Phật và chư tăng rồi họ hồi hướng cho người mẹ quá khứ. Và trong tức thời, thì bà lập tức sanh thiên trở lại thành một vị thiên nữ tuyệt sắc hào quang chói lòa.
ĐỘ MẸ KIẾP CHÓT
Khi ngài Xá Lợi Phất 84 tuổi, xét thấy theo thông lệ chư Phật ba đời, thì đệ nhất Thinh Văn phải Niết-bàn trước bổn sư cho nên Ngài vào lạy Phật xong , rồi Ngài về suy nghĩ, bây giờ Rahula đã tịch trên cõi trời Anna Kondanna đã tịch trong núi sâu với bầy voi rừng, còn ta có một chỗ ta phải về đó là gặp mẹ lần cuối. Mẹ ta là mẹ của bảy vị La-Hán vậy mà giờ này bà vẫn còn tà kiến. Và Ngài thấy rằng bà có duyên đắc Tu-Đà-Hườn và người độ cho bà phải là Ngài chứ không phải ai khác.
Thế là trong buổi chiều đó lạy Phật xong Ngài trở về làng xưa. Và mẹ Ngài là một nữ đại gia triệu phú. Sau khi bà sắp xếp chỗ nghỉ đêm cho 500 vị Tỷ Kheo xong bà dọn riêng cái phòng của Ngài Xá Lợi Phất mà bà vẫn để dành đó trong 84 năm qua từ ngày con bà bỏ nhà ra đi. Bà bây giờ đã 120 tuổi. Cứ quét dọn chưng hoa, thay rèm củ kỹ thay nệm rồi thay cái khác , cứ như vậy , bà chờ con 84 năm trời.
Bây giờ con 84 tuổi trở về bà vẫn dọn lại cho Ngài căn phòng mà ngày xưa bà sanh Ngài trong phòng đó. Chư thiên đế thích Phạm thiên xuống hầu, diện kiến. Trong kinh nói Ngài bị kiết máu, hết bô này đem ra bô khác đem vào. Lúc rạng sáng bà mẹ vào hỏi : “Sao suốt đêm phòng con cứ sáng lòa là sao ? “ Ngài nói : “Phạm Thiên vào hầu “ bà nói: “Trời đất, mẹ thờ Phạm thiên một đời mà sao giờ Phạm thiên xuống hầu con. “ Ngài không nói về Ngài , Ngài chỉ nói : “ Mẹ tưởng tượng đi Phạm thiên mà xuống hầu tôi thì bậc đạo sư thì còn như thế nào nữa. “ Bà nghe hoan hỉ quá. Ngài thuyết cho bà nghe về Bốn Đế, lập tức bà đắc Tu-Đà-Hườn.
Khi đó Ngài quay qua hỏi em ruột là ngài Cunda: “Bây giờ là canh mấy.” Ngài Cunda thưa: “Dạ canh cuối.” Ngài nói : “ Các sư đệ nghe nè, mấy chục năm qua anh em sống chung với nhau, tôi có làm cái gì nói cái gì mà anh em không vui, hãy bỏ quá cho tôi. Bây giờ tôi đi. Và đây là câu nói cuối cùng, các hành là vô thường, ở lại tinh tấn, chớ có dễ ngươi. “ Nói xong tôn giả Xá Lợi Phất đệ nhất trí tuệ, người đứng sau bậc đạo sư đã lấy chéo y che mặt mình lại rồi nhập thiền, xuất sơ, nhập nhị xuất nhị, nhập tam xuất tam , nhập tứ, nhiều lượt như vậy và xuất khỏi tứ thiền lần cuối chấm dứt hơi thở và vĩnh viễn ra đi, địa cầu rung động. Đó là Ngài đại hiếu Xá Lợi Phất là vậy.
QUẢ BÁO BẤT HIẾU TIỀN KIẾP CỦA NGÀI MỤC KIỀN LIÊN
Ngài Mục Kiền Liên – Mogallana là vị thanh văn nổi tiếng với khả năng thần thông , Nhưng khi cuối đời, quả xấu trổ ngài bị bọn ngoại đạo đánh đập tới chết. Vì sao có quả xấu như vậy ?
Vì kiếp xưa Ngài đã có một kiếp tiền thân sợ vợ, Ngài nuôi cha mẹ già mù lòa mà cô vợ tánh tình ích kỷ, hỗn xược. Cứ phải nuôi mẹ chồng nuôi cha chồng mù lòa, nàng khó chịu lắm. Bữa đó, ngài Mục Kiền Liên vắng nhà, cô vợ lấy cơm rải đầy nhà. Ngài Mục Kiền Liên về kêu trời. Cô vợ đổ thừa cho hai ông bà bày biện quăng ném chịu không nỗi , Ngài Mục Kiền Liên nghe như vậy thương cô vợ quá bèn đem cha mẹ vào trong rừng và nói là đi chơi. Vào tới rừng thì Ngài lấy khăn bịt miệng mình lại giả giọng làm ăn cướp hò hét đánh đập hai ông bà.
Hai ông bà mù đâu biết gì đâu, bị con đánh hết đòn này đòn khác mà còn nói : “ Con chạy đi ba mẹ già rồi chết cũng không sao , con còn trẻ con chạy đi “ ngài nghe câu đó động lòng thương lại đem về nuôi tiếp.
Nhưng dầu đem về nuôi tiếp hay là đập cho chết thì cũng là phạm đại trọng nghiệp rồi, vì đó là hai đấng sanh thành họ đang sống trong từ vô lượng tâm từ bi với mình mà, cho nên vì tội nghịch thiên bội địa đó Ngài chết rồi bị đọa địa ngục, đời đời sanh ra là cứ bị chết thảm.
Cuối cùng kiếp chót là đệ nhất thần thông La-Hán vậy mà cũng phải viên tịch vì quả vẫn trổ.

(Trích Kinh Tăng Chi Bộ)
Sư Giác Nguyên

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2022

Việc cầu an cầu siêu

 


Thời Phật không có chuyện cầu an, cầu siêu. 

Thứ nhất là cầu siêu: Bởi vì thời Phật nghe ai mất là Phật biết họ đi đâu rồi, cầu là cầu cái gì? Họ đi với nghiệp của họ thì làm sao mà Ngài dành với nghiệp được.

Thứ hai là cầu an: Đã là bệnh nghiệp thì dầu có cầu cỡ nào nó cũng không hết. Nếu nó là cái bệnh tào lao, bệnh thời khí thì cứ cho nó uống đúng thầy đúng thuốc là tự nhiên nó hết thôi. Nếu đúng là bệnh do nhân hiện tại thì coi như ok. Còn mà do bệnh nghiệp, bệnh căn là thua. Ngay cả Đức Phật mà còn phải bị bệnh kiết lỵ trước khi mất. Ngài Xá Lợi Phất cũng phải Kiết Lỵ trước khi mất. Vô vàn những người khác như Vua Tịnh Phạn, công đức trùng điệp thì cũng phải bị bệnh chút đỉnh mới chịu chết, chứ đâu phải tự nhiên khơi khơi mà mất đâu. Nó phải có đảo chánh, nó phải có soán ngôi  chứ đâu phải tự nhiên ngon lành rồi lăn ra chết sao mà được. 

Sẳn tôi nói luôn với bà con cái chuyện tôi đang làm ráo riết bao nhiêu năm qua. Đó là sống lâu hay mau không quan trọng mà chỉ cần chết sạch, chết yên và chết tỉnh. Bà con nhớ nha! 

Con không có cầu sống lâu mà chỉ cần con đi cho nó ngọt. Ngọt ở đây chính là: chết sạch, chết yên và chết tỉnh.

- Chết sạch là đừng có hôi hám, tanh tưởi, khổ mình, khổ người.

- Chết yên là đừng có giãy giụa, quằn quại, rên xiết.

- Chết tỉnh là đừng có hôn mê, nói năng, quàng xiên, bậy bạ. Thấy rõ mình yếu lắm rồi, đang leo lét. Cứ vậy biết mình hơi thở ra biết ra, vào biết vào, không sợ hãi, không tiếc nuối, không hờn giận, không nhớ thương. Biết rằng đã đến lúc phải đi. Năm xưa ta cũng từ đâu đó, cũng ngáp ngáp như vậy rồi đi vào bụng mẹ. Rồi mấy mươi năm sau, bây giờ ta cũng nằm đây cũng ngáp ngáp để đi về 1 phương nào đó. 

Lúc cận tử hãy nhớ điều này: "Mấy mươi năm trước cũng giống như vậy trước khi vào bụng mẹ, nay ta trở lại tình trạng đó để đi về nơi khác. Cái chết không phải là sự kết thúc mà còn là sự bắt đầu. "Nghĩ vậy thì mình cũng bớt tiếc nuối và sợ hãi. Và phải tin 1 điều là phải phước báu ghê gớm lắm mình mới gặp được Tam Bảo, mình mới có niềm tin vào Tam Bảo, mình mới hiểu được Phật Pháp.

Đó là lý do phải học giáo lý quý vị à. Phải học giáo lý mới làm được cái chuyện tôi vừa nói. Tại vì cái người có phước báu họ mới hiểu được đạo. Chứ mà cứ đi vô chùa cắm đầu làm phước, nghe quyên góp kêu gọi thì móc túi ra...Lúc mình còn sống thì ok, nó ngon lành lắm. Chứ mà tới hồi ngáp ngáp, mà Phật Pháp coi như rỗng không. Trong đầu mình coi như không có 1 chữ hay kinh điển giáo lý gì hết thì mệt lắm. 

Trong khi nếu mình có 1 thời gian học Phật Pháp thì tới lúc chết mình mới có chỗ dựa. Mình cứ nghĩ thế này: Tôi không phải là người vô phúc, bởi vì nếu tôi vô phúc thì tôi không thể gặp được chánh pháp, tôi không được học chánh pháp, tôi không được nhớ chánh pháp. Cho nên từng ngày từng buổi mà ta học kinh tạng đây nè. Nó chính là những buổi cầu siêu cho chính mình đó quý vị biết không. Đây là thường nghiệp đó, cứ 1 tuần mà làm 4 buổi như thế này. Nó chính là thường nghiệp, nó là cầu an cũng là cầu siêu cho chính mình.

TK.Giác Nguyên